Đỗ Hồng

Đi Giữa Mùa Đông

 
 
Vần thơ ngủ quên trong mùa thu vắng
Như dấu lặng nào rơi xuống đời ta
Nhìn lại sau lưng nỗi nhớ nhạt nhòa
Một bóng đi về gian nan trước mặt
 
Đi giữa mùa đông mặt trời lịm tắt
Ta chợt nghe thèm đọc lại thơ em
Những vần thơ xưa như nắng bên thềm
Rọi xuống hồn ta tia buồn nhè nhẹ
 
Bàn chân đi quanh cuộc đời lặng lẽ
Chưa một lần nào thăm lại mùa thu
Đôi mắt vời trông qua biển mịt mù
Một ngày bỗng thấy ta là hư ảo
 
Vần thơ dựng nên cuộc tình giông bão
Chiều nào bão tan thơ chết bên đường
Lang thang ta về cuối dốc đau thương
Em vẫn vấn vương như làn mây tím
 
Như hai con đường chưa về giao điểm
Ta bước nhọc nhằn trên phố mùa đông
Những bài thơ xưa giữ kín trong lòng
Đợi gió đưa thơ bay vào vũ trụ

Được bạn: HB 02.12.2009 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đi Giữa Mùa Đông"